
Có người hỏi tôi, nửa đùa nửa thật, rằng liệu tôi có đổi tên quán, có bỏ đi cái tên 𝑸𝒖𝒂̉𝒏𝒈 𝑩𝒊̀𝒏𝒉 𝑶̛𝒊 để chạy theo dòng chảy mới? Tôi cười, nhưng trong lòng dậy lên một nỗi niềm không thể nói thành lời. Quảng Bình, với tôi, không chỉ là một cái tên trên bản đồ mà là tiếng mẹ ru, là đường làng đất đỏ, là kỳ quan Phong Nha vang danh thế giới, là Đại tướng Võ Nguyên Giáp – niềm tự hào dân tộc, là Mẹ Suốt chèo đò chở bộ đội vượt sông dưới làn mưa bom bão đạn. Những điều ấy, làm sao có thể đổi thay, làm sao có thể phai nhạt?

Tên tỉnh có thể không còn trên giấy tờ, nhưng 𝑸𝒖𝒂̉𝒏𝒈 𝑩𝒊̀𝒏𝒉 𝑶̛𝒊 sẽ mãi là một tiếng gọi thiêng liêng trong trái tim những người con xa quê. Quán của tôi, với cái tên ấy, sẽ vẫn đứng đây, như một ngọn lửa nhỏ thắp lên giữa lòng Hà Nội, để giữ gìn hồn quê, để lưu giữ ký ức về những ngày thơ bé, lưu ký ức về hang động huyền bí, về vị tướng anh hùng, về người mẹ quả cảm. Đó là nơi để chúng ta – những người con Quảng Bình – tìm về, để kể nhau nghe chuyện quê, để thấy mắt cay không chỉ vì vị ớt, mà còn vì nỗi nhớ quê da diết.

Dù mai này, tên Quảng Bình có chỉ còn trong ký ức, thì trong trái tim tôi, trong từng món ăn, từng câu chuyện kể tại quán, Quảng Bình vẫn sống, vẫn thở, vẫn vẹn nguyên như những ngày đầu tôi rời quê, mang theo cả hồn quê trong lòng. Tôi tin, dù là Quảng Bình hay Quảng Trị thì đất vẫn thiêng, người vẫn quý. Chỉ là, tôi xin giữ lại cái tên 𝑸𝒖𝒂̉𝒏𝒈 𝑩𝒊̀𝒏𝒉 𝑶̛𝒊 – như giữ lại một lát cắt thời gian, một mảnh tim tôi đặt lại giữa Hà Nội.
Cảm ơn những ai đã yêu mến 𝑸𝒖𝒂̉𝒏𝒈 𝑩𝒊̀𝒏𝒉 𝑶̛𝒊, đã ghé quán, đã cùng tôi giữ gìn một góc nhỏ của quê nhà !!!